Nghe truyện Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi của tác giả Quan Tuyết Yến, giọng đọc hay, luôn cập nhật chương mới đầy đủ. Nghe trên mọi thiết bị máy tính, điện thoại di động, máy tính bảng.
Có cái việc hỏi vợ cũng cần bố giúp thì chả làm cái gì nên hồn. Bà Kim: ông này lo chuyện đâu đâu. Con trai tôi tài giỏi thế, giờ làm hẳn giám đốc, bao nhiêu người ngưỡng mộ; ông giỏi tán gái thì cũng làm anh y sỹ về hưu chứ phải giám đốc đâu. Ông Pha giận: á à!
Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi. Download bộ đề thi chứng chỉ tiếng Anh B1 có đáp án PDF. Tải game AI Shoujo / AI Girl R6.1 Việt Hóa Full Mods
_CÓ GIỎI BẺ THẲNG TÔI_ Tác giả: Quan Tuyết Yến Thể loại: Hiện thực hướng, ngược luyến tình thâm, tình hữu độc chung, thiếu gia
Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi. Thường thì Hứa Huy hay bị mọi người nói là một nhị thế tổ*, bị nói như vậy nhưng gã cũng không có giận mà cũng chỉ cười cười cho qua, phun một hơi thuốc, nói, nhị thế tổ có cái gì không tốt, này tỏ của cải nhà tôi nhiều. (Nhị thế tổ
Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd. Hứa người bình an CP Hứa Huy x Ngô Cảnh An ————— Hứa người bình an gì chứ, lừa gạt! Tôi đọc liên tục suốt 2 ngày, mãi cho tới chương cuối cùng mới thấy cái gọi là bình an, nhưng tim tôi đã đau quá đau từ trước đó rồi 😦 Tôi đã phải chuẩn bị biết bao tinh thần để đọc quyển này, vì xưa giờ tôi không thích ngược, càng không ưa tra công. Nhưng tôi đọc tới 4h sáng vẫn chưa muốn bỏ Kindle xuống, và tôi biết mình đang đọc một trong những quyển đam mỹ hay nhất từ trước tới giờ 🙂 Các nhân vật phụ đều ấn tượng rõ nét, tâm lý nhân vật sâu sắc, có rất nhiều đoạn thoại hay, tới nỗi tôi screenshot liên tục. Và tôi tin rằng, rất nhiều bạn vẫn còn ám ảnh bài “Phải chăng yêu một người là sai?” mà Kiều Chí Bân dành cho Hách Thời 🙂 Đoạn tình cảm của CP phụ này đã thật sự làm con tim tôi đau nhói, vì cớ gì yêu sâu sắc tới như vậy, lại chẳng thể hiểu lòng nhau, lại lỡ mất cơ hội bên nhau dù chỉ một chút, thành ra hối hận cả đời. Đọc xong bỗng nhiên thấy bản thân phải trân trọng tình yêu hơn 🙂 Đây là lần đầu tôi đọc đam mỹ mà thụ là một người không đẹp về ngoại hình, cũng không có khí chất, cũng chả thông minh, học nghề xong rồi làm ở quặng, tiền lương bèo bọt, nói chung tầm thường đến không thể tầm thường hơn được nữa. Nhưng bóng dáng thả từng làn khói thuốc của Ngô Cảnh An trong một đêm cô tịch kia đã khiến tôi thích anh ngay từ đầu Chấp nhất chờ đợi một phần hạnh phúc bình thản, như vậy, là sai sao? Không biết trên khắp ngõ ngách trên đời này, còn có ai ngốc nghếch như anh cô độc mà chờ đợi một nửa của mình Tôi tức giận khi thấy Ngô Cảnh An bị Hứa Huy tổn thương, tim tôi không ngừng gào thét Cảnh An, đi yêu người khác đi, Hứa Huy không đáng! Và quả thật, sau đó Ngô Cảnh An đi quen người khác, haha. Ngô Cảnh An tự nhận bản thân tầm thường, nhưng anh là một người có tính cách vô cùng tốt, nếu không thì vì cái gì nhiều người thích anh đến vậy? Trong tình yêu, anh si tình chung thủy, đợi Tỉnh Trình mười năm, sau này anh quen Phương Tiểu Thiên, quen Tưởng Lộ, tuy rằng không có tình yêu thật sự nhưng có nỗ lực cho mối quan hệ, cũng không hề dây dưa giả dối hại con gái nhà người ta. Tuy rằng không thật sự thông minh, anh lại nhận định mọi việc rất chính xác, không phải ai muốn nhân danh tình yêu cũng có thể đứng trước mặt anh nói gì cũng được, không phải hành xử tào lao rồi có thể đứng trước mặt anh bảo không có gì được, nên Ngô Cảnh An sẽ chả thèm cho Hứa Huy một cái liếc sau chuyện động trời kia, Hứa Huy làm sai thì Ngô Cảnh An sẽ chỉ mặt hắn chửi “Xứng với Ngô Cảnh An tôi sao? Kiếp sau đi!” Thế nhưng vì cớ gì một người tỉnh táo như anh, lại sa vào lưới tình với cái gã nhà giàu Hứa Huy kia? Biết rõ là rượu độc mà vẫn uống, biết rõ là hai thế giới chẳng thể có tương lai, mà vẫn không ngừng hy vọng, biết rõ là nguy hiểm mà vẫn cam tâm nhảy vào? Và quan trọng nhất là, biết con người Hứa Huy tồi tệ như thế, lại vẫn muốn bên hắn? Hứa Huy yêu mãnh liệt hơn, nhưng Ngô Cảnh An yêu có não hơn. Nên Ngô Cảnh An mới là người không ngừng khoan dung cho sự ấu trĩ của Hứa Huy, là người kiên quyết chia tay khi Hứa Huy lăng nhăng nhưng cuối cùng lại vẫn tha thứ cho hắn, là người chấp nhận một Hứa Huy đầy rẫy khiếm khuyết vẫn từng bước cùng Hứa Huy trưởng thành, là người dịu dàng cùng Hứa Huy một đêm triền miên khi hắn kiếm được đồng tiên đầu tiên trong đời rồi ngủ quên mất, thức dậy sớm đi làm thay hắn, là người hai lần đòi chia tay nhưng vẫn chẳng thể ngừng yêu Hứa Huy, trong lòng hiểu rõ đó là người mình yêu nhất và cũng chẳng thể yêu người khác được nữa trong phần đời còn lại này. Nếu có điều gì tôi không thích ở Ngô Cảnh An, thì là ở lần chia tay cuối, dù biết rằng tình huống lúc đó không thể khác được, nhưng tôi vẫn nghĩ đó nên là tạm thời tách ra và chờ đợi nhau chứ không phải là hoàn toàn chia tay. May mà Hứa Huy chưa bao giờ chịu chia tay 😂 Ngô Cảnh An không thông minh, cũng không mạnh mẽ như tôi tưởng. Anh sáng suốt nhưng khi tình huống phức tạp thì anh cũng không thể giải quyết, đành chôn giấu sự yếu đuối ở nơi Hứa Huy không thể nhìn thấy. Nhưng một Ngô Cảnh An không hoàn hảo như vậy, lại chân thật đến như vậy, chính là người Hứa Huy yêu nhất, cũng là người duy nhất Hứa Huy yêu. Tôi ngạc nhiên với chính mình khi bản thân tôi rất thích Hứa Huy, mà thật ra tới cuối truyện tôi thích Hứa Huy hơn cả Ngô Cảnh An, còn là thích rất sớm, từ những ngày Hứa Huy ghé ngang phòng trực của Ngô Cảnh An, mang tiếng gặp Lâm Giai Giai mà thật ra là lẽo đẽo theo chân Ngô Cảnh An. Làm sao Ngô Cảnh An có thể không động lòng trước một người như vậy. Phóng khoáng, quyến rũ, lại dịu dàng, quan tâm, ai có thể cưỡng lại được? Tới đoạn cho thấy Hứa Huy “tra” như thế nào, tôi suýt nữa muốn đập chết hắn, nhưng rồi tôi đã cười phá lên. Không đâu, là Hứa Huy không biết, nhưng hắn đã yêu Ngô Cảnh An rồi, chắc hắn còn không biết bản thân dịu dàng quan tâm người ta tới thế nào đâu, sau này hắn sẽ lãnh đủ, đáng đời! Hứa Huy rất đáng ghét, nói như Trương Âm thì hắn chỉ quan tâm tình cảm của hắn, không quan tâm Ngô Cảnh An nghĩ gì, hắn cho là bản thân mình tốt như vậy, thì Ngô Cảnh An sẽ phải yêu hắn thôi, quen người khác thì hắn bức chia tay tới khi nào quen hắn thì thôi. Nhưng đáng ghét là thế, đáng hận là thế, Ngô Cảnh An cũng chẳng thể cưỡng lại được một Hứa Huy đêm đêm lại lái xe một đoạn đường xa đến quặng chỉ để ngồi trong xe hút thuốc và nhớ Ngô Cảnh An, nghe nói Ngô Cảnh An bị đau dạ dày thì đem cơm đem thuốc tới đứng nắng hai tiếng đồng hồ mà chẳng dám lên nhà, nghe nói Ngô Cảnh An học làm bánh bao bị nóng thì hắn mua máy lạnh lắp trong bếp 😁 trong lòng hung hăng chửi Ngô Cảnh An nhưng vừa nghe người bị thương hay đổ máu là chạy đi ngay lập tức. Hứa Huy rất ấu trĩ, nhưng yêu Ngô Cảnh An là thật, còn là tình yêu duy nhất trong đời hắn 🙂 Bất chấp sự ấu trĩ của Hứa Huy, có rất nhiều điều tôi thích ở hắn. Chẳng hạn như Hứa Huy ăn nói thì muốn đánh, nhưng đối với Ngô Cảnh An lại dịu dàng. Mang tiếng là chỉnh Ngô Cảnh An, nhưng Hứa Huy chưa từng bạo lực, trong cả trong chuyện đó cũng vừa dịu dàng vừa mãnh liệt 🙂 Hứa Huy khi yêu có thể không cần mặt mũi, có thể ném bỏ tự trọng và sự kiêu ngạo của chính mình Tôi cũng có tự tôn, cũng có kiêu ngạo, nhưng những thứ này cũng không thể so được với một Ngô Cảnh An cậu. Ngô Cảnh An, em nói xem em có gì đặc biệt hơn người… Chỉ là một người đàn ông thường thường, một người đàn ông chết tiệt. Anh bảo em đi hướng đông em liền đi hướng tây, đưa nhẫn cho em thì em vứt, vứt. Anh, sao anh lại yêu phải em, còn yêu đến không thể tự kiềm chế. Thế nên, khi Hứa Huy nghiến răng trẹo quai hàm tuyên bố với bản thân sẽ không thèm tìm Ngô Cảnh An nữa, thì hắn vẫn sẽ đến đấy 😄 Tôi cảm thấy, Ngô Cảnh An nhìn có vẻ mạnh mẽ, thật ra không mạnh mẽ bằng Hứa Huy. Trừ lúc đầu làm thằng khốn, càng về sau Hứa Huy càng mạnh mẽ cứng cỏi. Hứa Huy từng bước học yêu, học cách trưởng thành, vì một người tên Ngô Cảnh An mà thay đổi bản thân, mà học giá trị sống, mà đấu tranh với người nhà. Vì một lời “hứa người bình an” 🙂 Bạn bè của tôi đều nói tôi là nhị thế tổ, cả ngày sống phóng túng, không học vấn không nghề nghiệp. Người giống như tôi, còn sống có lẽ cũng dư thừa. Nhưng cho dù tôi là người như vậy, tôi cũng muốn cố gắng sống, tôi cũng muốn sống cho người tôi yêu nhìn. Tôi từng nghĩ, những người khác có tốt hơn, có thích hợp hơn Hứa Huy để bên cạnh Ngô Cảnh An không. Tưởng Lộ dịu dàng nhưng quá hèn yếu. Tỉnh Trình trầm ổn, dịu dàng, lại còn nấu ăn ngon, nghề nghiệp ổn định, tài chính thì ngon lành, thật hợp với Ngô Cảnh An. Nhưng Tỉnh Trình thật sự đã tới muộn, bởi Ngô Cảnh An đã đợi hắn mười năm, trước khi đem trái tim giao hết cho Hứa Huy. Tỉnh Trình là do dự, là tình cảm không đủ sâu sắc. Nên tôi tin, Hứa Huy chính là người duy nhất đủ tình cảm, đủ kiên định để đem tới giấc mộng bình an tới già cho Ngô Cảnh An.
Đúng giờ, cửa phòng trực ban lại mở ra, giọng nói mang theo kinh ngạc của Lâm Giai Giai vang lên.“Hứa Huy?”Bút trên tay Ngô Cảnh An run lên, con số trên bản ghi chép bị vẽ ra một cái đuôi thật phản xạ có điều kiện, anh ngẩng đầu nhìn về phía máy móc ầm vang không ngừng, ngoài cửa phòng trực ban có một người thanh niên đẹp trai như thần tượng trên TV đang đứng, nhưng trên mặt không có lấy một ý phải Hứa Huy thì còn có thể là ai?Ngô Cảnh An nhìn gã một cái liền gục đầu xuống, tiếp tục viết ghi chép của Huy cũng không nghĩ ngay từ đầu anh có thể cho mình sắc mặt hòa nhã, sau khi vào cửa lên tiếng chào hỏi Lâm Giai Giai xong, ngồi xuống đối diện Ngô Cảnh Giai Giai càng ngày càng không hiểu nổi tâm tư vị đại thiếu gia này, thấy gã cũng không định nói nhiều với mình, vì thế xoay người đi ra mắt Hứa Huy dừng lại trên nửa khuôn mặt cúi thấp của Ngô Cảnh An, nếu dùng một câu chua ê răng mà nói, thì chính là dời đi sợ đui gầy, gầy đi rất nhiều, xương gò má hai bên lộ cả ra. Trước kia thường nghe người ta nói gầy đi một vòng, gã vẫn cho rằng đó là nói khoa trương. Hiện tại nhìn thấy Ngô Cảnh An như vậy, gã mới thực sự hiểu thật sự đau biết việc mình làm rất khốn nạn, rất có lỗi với Huy lấy thuốc từ trong túi tiền, ném một điếu đến trên bản ghi Cảnh An nhìn điếu thuốc lăn đến bên tay, buông bút, đứng dậy đi đến bàn thí nghiệm cầm lấy cái cái bình mẫu đi về hướng phân đêm đèn pha trong phân xưởng vẫn luôn bật, ánh sáng lại không tốt, Ngô Cảnh An vẫn đi mãi đến tận cùng phía trong phân xưởng, mở cửa thành một cái khe hẹp, lách mình đi ra ngồi trên bậc thang bên một điếu thuốc ra châm, bình phục những cảm xúc không nên có ở trong cho rằng, trải qua chuyện vừa rồi, Hứa Huy không nên xuất tư liệu hoàn toàn có thể giao cho bưu cục hoặc chuyển phát nhanh, dù thế nào cũng không cần đại thiếu gia phải tự mình ra gã làm điều thừa này mục đích là để làm cái gì?Còn muốn ở trước mặt mọi người chế nhạo anh một phen?Ngô Cảnh An cười cười, hút một hơi thuốc, miệng đầy cay đúng là phong cách của đại thiếu gia két nước có lẽ đã đầy, Ngô Cảnh An đứng dậy vỗ vỗ mông, làm việc đi!Đèn phòng trực ban sáng đến chói mắt, Ngô Cảnh An từ bóng tối trong phân xưởng nhìn lại, Hứa Huy vẫn nhàm chán ngồi ở đằng rũ mắt, khóe miệng lộ một vệt cười vào ra ra, anh không liếc mắt tới Hứa Huy một khi thiết bị ngừng, anh cũng mặc kệ có thể bị quản lý phạt trốn việc hay không, trốn đến gian giữa nằm đến bình sáng bốn giờ, bị Tiểu Lưu ra kiểm tra đá tỉnh, “Đứng dậy, đi tắm rửa đi, sắp tan tầm.”Ngô Cảnh An miễn cưỡng mở to con mắt buồn ngủ trở lại phòng trực ban, Hứa Huy đã biến việc điểm danh xong, an toàn trở lại ký túc nằm xuống giường, anh còn suy nghĩ, một đêm này coi như qua. Chẳng lẽ, Hứa Huy thật sự đến tìm Lâm Giai lắc đầu, không đúng, không nên nghĩ người nọ quá lương thiện. Có lẽ, gã chính là đang chơi trò mèo bắt chuột kinh mình bị đùa đến bối rối luống cuống, hẳn là có thể làm gã thấy thú vị đi!Ngô Cảnh An suy nghĩ có nên giả vờ kinh hoàng yếu đuối một chút, để gã ta giơ cao đánh khẽ cho bản thân mình một đường suy nghĩ miên man, anh ngủ rất đêm thứ hai, Hứa Huy đúng chín giờ lại xuất hiện ở trong Cảnh An buồn ra người này thật sự muốn chơi mèo đuổi tiếc, anh không phải một con chuột hợp cách, không thể theo mặt Hứa Huy nhìn không tốt lắm, đặt mông ngồi đối diện anh, hai mắt gắt gao nhìn theo anh, giống như mang theo vài phần tức Cảnh An oan khuất! Rốt cuộc ai đắc tội ai, gã còn có mặt mũi đến đây phát hỏa với anh?!Bởi vì mình không để ý đến gã, không chủ động tiếp đón?Nói gã là thiếu gia còn thật sự làm ra vẻ thiếu gia, tên dân chúng tóc húi cua nhà anh bị đánh một trận xong còn phải ưỡn mặt nhiệt tình hầu hạ? Anh còn chưa ti tiện đến mức ấy!Hứa thiếu gia mở miệng vàng, “Sáng mai, tôi về trong thành phố, đưa cậu một đoạn đường.”Ngô Cảnh An tập trung tinh thần nhìn chằm chằm di động, trên màn hình đại thần đang cố gắng đi về hướng con đường tu thiếu gia tự tìm mất mặt, sắc mặt càng khó đó Lâm Giai Giai trở lại, Ngô Cảnh An cầm chén trà chuyển tới văn phòng quản lý Cảnh An một phen nước mắt một phen mồ hôi tố cáo Hứa Huy vô nhân tính, ngài nói xem, trước kia gã thường tới ban ngày, bây giờ nửa đêm còn chạy tới nói chuyện yêu đương, để người cô đơn như tôi biết đi đâu? Cũng không thể chơi xấu ở lỳ đó làm bóng đèn đi? Các ngài làm lãnh đạo cũng không quản. Trước cửa không phải treo biển người không phận sự miễn vào sao, một người sống sờ sờ như thế, các ngài đều không thấy? Nếu không, các ngài xem chỗ nào thiếu người an bài tôi đến đó đi! Còn bắt tôi trốn vào phân xưởng cho muỗi làm thịt tôi nổi khùng lên bây giờ!Quản lý bị anh làm nghẹn đến không còn lời nào để nói, quyết đoán mở một mắt nhắm một mắt để anh tùy ý trốn đến chỗ nào đó ngủ đi!Ngô Cảnh An lĩnh thánh chỉ, thừa dịp người còn chưa chuẩn bị liền lén ra khỏi xưởng về ký túc xá ngủ một giấc an thì ra Hứa Huy còn có tác dụng như vì ban đêm ngủ ngon, buổi sáng hơn chín giờ Ngô Cảnh An liền tỉnh, không buồn ngủ lên ôm chăn, ga giường đến ban công phơi nắng, rửa mặt chải đầu một phen, đuổi kịp chuyến xe mười giờ đi làng công siêu thị mua sắm gặp được hai người nhà Khổng Tân, Ngô Cảnh An vừa lên tiếng chào hỏi, mắt dao của vợ Khổng Tân, Lý Tiểu Mai liền quét lại dây, lời nói kẹp thương mang gậy, cứ như Ngô Cảnh An là Trần Thế Mỹ tái thế không bằng.Trần Thế Mỹ là một nhân vật trong dân gian của được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ rồi kết hôn với trở thành. Sau đó, hắn bội tình, phản bội cũ của mình để theo vinh hoa phú quý. Trần Thế Mỹ đã bị Bao Chửng xử chém.Ngô Cảnh An kêu khổ liên tục, nhớ lúc trước, đầu ngón tay con gái nhà người ta anh cũng chưa đụng tới, sao lại dính phải tội danh này?Lý Tiểu Mai nâng cao đạp thấp, kiêu ngạo mà nói, “Có người giới thiệu Tiểu Thanh với một người trong thành phố, chỉ nhà ở đã có hai căn, nghe nói đi làm ở cục quy hoạch, trong nhà cũng có bối cảnh. Nhà trai người ta vừa thấy Tiểu Thanh đã coi trọng, nói là chỉ cần Tiểu Thanh đồng ý liền điều cô ấy về thành phố. Khổng Tân, anh còn chưa gặp người kia. Bộ dạng thật là đẹp trai! Ấy, cao hơn lão Ngô nhiều, cũng trẻ hơn lão Ngô, tóm lại, tất cả đều tốt hơn, chỉ là không kén chọn như lão Ngô.”Ngô Cảnh An cầm theo giỏ mua sắm hổ thẹn cúi bảo hôm nay anh ra cửa không nhìn lịch, chọc phải phụ trách xong, Lý Tiểu Mai công thành lui thân về chiến đấu ở khu thịt cá, Khổng Tân xoa xoa mũi ngại ngùng nhìn Ngô Cảnh An, “Bạn à, đừng để ý, vợ tôi với Tiểu Thanh quan hệ tốt, chỉ là thay cô ấy bênh vực kẻ yếu.”Ngô Cảnh An đấm một đấm vào bả vai Khổng Tân, “Cậu là cái đồ sợ vợ, nhìn bộ dạng cậu như vậy, đến kiếp sau tôi cũng không dám kết hôn! Tôi đây là trêu ai chọc ai, lại nói tiếp, việc này cũng là do cậu gây ra, ngày nào đó không đánh cậu một trận là không được!”Khổng Tân cười, “Được rồi, cậu nói ngày nào thì là ngày đó. Aiz, đúng rồi, nghe nói Hứa thiếu hai ngày nay lại đến có phải không? Cậu nói người này có lạ không, một thời gian dài không xuất hiện, đây rốt cuộc là đã chiến đấu thành công ở chiến trường phía sau màn rồi hay là đi tìm hoa tươi cỏ lạ ở đâu, mấy người phụ nữ trong xưởng thảo luận ầm ĩ cũng không có kết quả. Hai ngày nay sao lại xuất hiện, aiz, cậu nói xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”Ngô Cảnh An thôi cười, tùy tay cầm một hộp đậu hũ, “Tôi làm sao biết!”Khổng Tân buồn bực, “Cậu không biết? Tôi tưởng cậu với Hứa thiếu kia quan hệ thân thiết lắm! Không phải lần cánh tay cậu té bị thương người ta mỗi ngày đều chạy trước chạy sau hầu hạ, sao vậy, lại làm mình làm mẩy? Tôi nói, cậu rốt cuộc có chuyện gì, cùng mấy anh em vài năm cũng không thấy cậu đỏ mặt với ai, sao cùng Hứa thiếu kia lại đối phó không được. Không đối phó được thì không đối phó, sao lại giống như đứa nhỏ ba tuổi vậy, hôm nay cãi nhau ngày mai hòa hảo, chơi trò gì vậy!”Ngô Cảnh An chọn hai khối đậu cùng mấy quả táo không tồi, bỏ vào giỏ, “Được rồi, tôi còn bắt xe, ngày mai lại tán gẫu.”Ra khỏi siêu thị, chuông di động của Ngô Cảnh An lại reo, anh lấy ra thì thấy là chú Câm gửi tới một bức ảnh. Trên ảnh là chú ấy cùng chú Trương không biết là ở góc nào của Trung Quốc, cười đến độ không tìm thấy dưới có một hàng chữ, có lẽ là chú Câm viết Trở về dạy chú đăng ký Weibo, chú muốn đem mấy cái ảnh chụp tải lên Cảnh An nghiến răng nghiến lợi mà mắng, khoe đi khoe đi, suốt ngày khoe ân ái, có còn để người ta sống nữa không!Cơm trưa ăn cùng bạn ký túc xá, một đĩa lạc, một món nguội một món nóng, hai chai bia thêm hai cục đá, ăn uống đến thích bè hỏi anh vì cái gì hai mươi tám rồi còn không kết hôn, không tìm được phụ nữ?Ngô Cảnh An uống một ngụm bia lạnh, sảng khoái chắt lưỡi, “Phụ nữ? Ra cửa rẽ trái, trên đường đã có một nửa là đàn bà. Chẳng qua, còn muốn chọn lựa chút.”Bạn lắc đầu, “Không còn nhỏ, còn muốn chọn đến khi nào. Hôm kia tôi thấy một cô, bộ dạng cũng ổn, mẹ tôi nói cô gái kia rất tốt, tôi nghĩ cũng được, hai bảy hai tám, cũng nên kết hôn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nửa năm nữa mời cậu uống rượu mừng. Lão Ngô, thôi, đừng chọn, sắp ba mươi, càng lâu càng chẳng tìm được người tốt.”Ngô Cảnh An gắp một đũa rau trộn, nhai thật chậm thật anh không biết tuổi mình không còn nhỏ, rất nhanh sẽ chẳng còn anh thật sự không kén chọn đâu!Bộ dạng, tuổi, bằng cấp, công việc, anh không quan tâm, chỉ muốn tìm một người có thể cùng sống qua khó, rất khó anh thích phụ nữ, có lẽ sẽ như người bạn này, tùy tiện gặp một người, không có trở ngại gì là được. Sau đó kết hôn, sinh con, nuôi con, cho đến khi về trời trêu cợt người, người bình thường phổ thông như anh lại cũng chỉ mong trải qua cuộc sống bình thường phổ thông, sao lại biến thành đồng tính luyến ái bị người kỳ ràng không có tội gì, còn bị mấy kẻ súc sinh chê cười, uy sống của anh, so với người bạn này còn vất vả sáng, Hứa Huy xách ba phần điểm tâm đi vào, Ngô Cảnh An nhìn cũng không nhìn đồ ăn đưa tới trên tay, xoay người ra cửa xưởng mua vặn gặp Tiểu Kiều cũng đi ra mua cơm, giơ giơ cằm về phía gã đứng trong phòng xét nghiệm, “Ấy, dạo này thật chăm chỉ. Gần đây không biết có phải phạm phải sai lầm gì đành phải tới xưởng chúng ta tìm, ca đêm trước kia đâu thấy hắn tới, giờ thì hay rồi, hai ca đêm đều ở lại đến cùng. Thiếu gia này xem ra là hạ quyết tâm ngoan ngoãn đây.”Ngô Cảnh An khinh thường lắc đầu, “Ai biết, có lẽ là đánh dã thực bị bắt quả tang cũng nên!”Tiểu Kiều cười, cùng anh đi ra cửa. có giỏi thì bẻ thẳng tôi